LỜI NGỎ CỦA EKIP THỰC HIỆN DỰ ÁN “ĐOẠN TRƯỜNG VINH HOA” * A FEW WORDS FROM OUR CREW
Anh em chúng tôi lẽo đẽo theo chân đoàn hát hơn một năm rồi, ăn cơm đình, ngủ chiếu võng, nằm sân gạch cùng các cô các chú, lâu dần cũng ngấm một ít cái bản năng sương gió của người miền Tây. Muỗi dĩn, bụi phủi lâu dần thành ra cũng không còn nề hà nữa. Nhớ ngày đầu mỗi đứa một lọ xịt muỗi, không xịt kín người thì chớ trách phồng chỗ nọ rộp chỗ kia. Màn đêm thì tối, đèn sân khấu thì sáng chẳng gì bằng. Muỗi không đốt khán giả, muỗi chỉ cứ thế lao vào nghệ sỹ. Chúng tôi theo chân họ, làm thân với nghệ sỹ là làm thân với muỗi, nhưng chẳng phải vì thế mà đáng nhớ ư…
Bởi, đối với những người theo đuổi dự án, cái quý giá của việc chọn tinh thần làm phim theo phong cách điện ảnh trực tiếp là có thể đồng hành trong đời sống của nhân vật một cách tự nhiên, biến bản thân mình từ một người xa lạ trở thành một phần trong thế giới vốn kín đáo và bí mật vô cùng của họ. Chỉ có sự chân thành và cầu thị mới giúp chúng tôi bỏ sang một bên những định kiến của bản thân, để hiểu và trân trọng những nhân vật của mình, và sau cùng là có thể kể lại câu chuyện về cuộc đời của họ gần nhất với cách mà họ đã sống.”
Chúng tôi mong chuyến đi này của mình sẽ mang đến cho bạn xem những trải nghiệm điện ảnh giàu chất liệu và cảm xúc. Chúng tôi cũng hy vọng sẽ nhận được sự ủng hộ và giúp sức của các đơn vị báo chí, truyền thông, cũng như mong quý vị đồng hành cùng chúng tôi trong hành trình tiếp theo của dự án.
Xin chân thành cám ơn!
Bộ phim tài liệu “Đoạn trường vinh hoa” được chúng tôi xây dựng theo tinh thần hướng tới phong cách tài liệu điện ảnh trực tiếp, là hành trình theo chân một gánh Cải lương Tuồng cổ hiếm hoi còn sót lại rong ruổi qua những đình làng, cổ miếu ở các tỉnh miền Tây. Những ông hoàng bà chúa trên sân khấu nhưng cũng là những người lao động chân lấm tay bùn, chật vật với đời sống mưu sinh khi bức màn sân khấu hạ xuống...
We had been following the troupe for a year. We ate in communal houses, slept on the floor or on a hammock with the artists and gradually, the nature of people from Western Vietnam embedded into ours. Mosquitoes, dirt, and hardship did not bother us any longer. I still remember when we first started, mosquito repellent was our must-have belonging otherwise we would be beaten all over our body. Performances were at night but the stage was full of light, mosquitoes did not go for the audiences, they only bit the ones on stage. We were with them all the time, we were close with the artists and also with the mosquitoes, how could we forget?
One advantage of direct documentary filmmaking is that it allows myself as the filmmaker to naturally step into a character’s life. Initially a stranger, I gradually was welcomed into their inherently private world with more intimate moments . We believe that it was sincerity and desire to learn that has helped us to set aside our own prejudices, to understand and appreciate our characters, and ultimately to tell stories about their life experiences as close to how they are lived.
This journey, hopefully, will bring to our audiences a fruitful and emotional cinematic experience. We look forward to receiving support from press and media outlets in whole and in part of this journey.
Thank you very much!
"The Glorious Pain" is a documentary film in which we follow the journey of a small classical Vietnamese opera (Tuồng) troup and one of the very few left, as they travel and perform through the Western Vietnam countryside. The Royal characters, behind the closed curtains are commoners and peasants who struggle to make ends meet…